
Xem nhiều, nghe nhiều: Nhà văn Nguyễn Nhật Ánh
Chào quý khán thỉnh giả Sách Nói Việt thân mến!
Tác phẩm Hồi Ức Về Những Cô Gái Điếm Buồn Của Tôi của G. G Márquez khiến người đọc nhớ đến “Người đẹp say ngủ” của nhà văn Kawabata (Nhật Bản). Những ông già – nhân vật trong tác phẩm của hai nhà văn, trong cố gắng tuyệt vọng để tìm lại tuổi trẻ đã tìm thấy một tình cảm khác. Đó là niềm thương xót với thân phận con người, đặc biệt là những người phụ nữ. Nhân vật của Kawabata khi đến ngủ bên người phụ nữ đã có ý nghĩ: “Đến đấy ngủ giống như ngủ với Đức Phật nấp kín đâu đây vậy”.
Gabrielle Garcia Marquez được bạn đọc Việt Nam biết đến qua bản dịch tiếng Việt chuẩn xác và giàu cảm xúc của dịch giả Nguyễn Trung Đức.
Những tác phẩm như Trăm năm cô đơn, Tình yêu thời thổ tả, Ngày đại tá chờ thư, Tướng quân giữa mê hồn trận, Giờ xấu, 12 truyện phiêu giạt và gần đây nhất là cuốn tự truyện nổi tiếng Sống để kể lại đã được chuyển ngữ qua bản dịch của Lê Xuân Quỳnh.
Với tư duy nghệ thuật độc đáo, Garcia Marquez đã thể hiện trong các tác phẩm của mình một tình yêu vừa ngây thơ vừa sâu sắc, mãnh liệt đối với con người và cuộc đời.
Ông từng nhận được nhiều giải thưởng lớn, trong đó có giải Nobel Văn học vào năm 1982.
Có lần, Garcia Marquez đã nói: “Trên thực tế, mỗi nhà văn chỉ viết một cuốn sách, cuốn sách mà tôi đang viết là cuốn sách về sự cô đơn.”
Quả thật, sau hơn 30 năm cầm bút, Marquez đã tiếp tục khai thác chủ đề cô đơn trong một câu chuyện khác – tác phẩm Hồi ức về những cô gái điếm buồn của tôi.
Đó là câu chuyện về một nhà báo sinh ra trong một gia đình trung lưu, nhưng sớm mồ côi cha mẹ.
Trong căn nhà cũ kỹ, ông sống một cuộc đời hoàn toàn cô đơn – không vợ con, không bạn bè.
Ông từng dạy ngữ pháp, tiếng Latin và tiếng Tây Ban Nha.
Sau đó, ông làm biên tập tin tức và viết bình luận âm nhạc cho một tờ báo địa phương cho đến tận năm 90 tuổi.
Vào chính buổi sáng kỷ niệm sinh nhật lần thứ 90, ông bỗng khao khát một đêm tình ái nồng say với một thiếu nữ còn trinh trắng.
Ý muốn kỳ lạ ấy thôi thúc ông đến mức ông tìm cách liên hệ với một người phụ nữ mối lái mà ông quen từ thời trẻ, nhờ bà ta giúp đỡ bất chấp nỗi xấu hổ.
Ông đến điểm hẹn và gặp một cô bé đang say ngủ.
Khi rời đi, ông đặt lên trán cô một nụ hôn từ biệt và cầu Chúa giữ gìn trinh tiết cho cô.
Thế nhưng, chính nỗi cô đơn của tuổi già đã khiến ông quay lại gặp cô bé nhiều lần.
Mỗi lần, ông càng thêm yêu thương cô, mang theo những bức tranh, những bó hoa, những cuốn sách để bày trong căn phòng.
Sáng sớm thức dậy, cô bé cảm thấy ấm áp.
Ông hát ru cô bằng bài hát về Dengardia – cô công chúa Úc được vua cha yêu quý – và gọi cô là Dengardina.
Ông nhận ra sự hiện diện của cô đã lấp đầy căn nhà vắng lặng của mình.
Cuộc sống đơn điệu, nghèo khó của ông dần tìm thấy ý nghĩa: đó là niềm yêu thương và lo lắng cho tương lai của cô bé.
Lần đầu tiên, ông cảm nhận được niềm thích thú thực sự khi ngắm nhìn thân thể một người phụ nữ ngủ say mà không bị áp lực dục vọng hay bối rối ngượng ngùng.
Tác phẩm Hồi ức về những cô gái điếm buồn của tôi của Garcia Marquez khiến người đọc liên tưởng đến Người đẹp say ngủ trong văn học Kawabata.
Thật kỳ lạ khi hai nhà văn sống trong hai nền văn hóa xa xôi – Mỹ Latinh và Nhật Bản – lại có điểm giao thoa.
Những ông già – nhân vật trong tác phẩm của họ – trong nỗ lực tuyệt vọng tìm lại tuổi trẻ, đã khám phá một tình cảm khác: niềm thương xót dành cho con người, đặc biệt là phụ nữ.
Nhân vật của Kawabata, khi ngủ bên người phụ nữ, từng nghĩ: “Ngủ ở đây giống như ngủ khi Đức Phật đang ẩn mình đâu đó.”
Trong khi đó, bằng cách diễn đạt khác, nhân vật của Garcia Marquez cũng đạt đến một tình cảm thanh khiết tương tự.
Đối với Garcia Marquez, viết về nỗi cô đơn của một con người, một dòng họ, một đất nước chính là để sáng tạo ra một quy luật khác biệt.
Đó là quy luật mới mẻ, hấp dẫn của cuộc sống – nơi không ai bị kẻ khác định đoạt số phận, ngay cả cách họ đối diện với cái chết.
Nơi tình yêu có lối thoát, hạnh phúc là điều có thật.
Nơi những dòng họ bị kết án trăm năm cô đơn cuối cùng cũng có cơ hội tái sinh trên mặt đất này.
Diễn giải giải Nobel của Marquez, theo Nguyễn Trung Đức, cho thấy rõ điều đó.
Tác phẩm Hồi ức về những cô gái điếm buồn của tôi của Gabriel Garcia Marquez – người từng đoạt Nobel Văn học năm 1982 – được Lê Xuân Quỳnh dịch từ nguyên bản tiếng Tây Ban Nha.
Cuốn sách do Nhà xuất bản Tổng hợp Thành phố Hồ Chí Minh phát hành, được thể hiện qua giọng đọc của Ái Hòa trong phiên bản sách nói do Tuổi Trẻ Online thực hiện.
Mỗi cuộc sống, mỗi số phận đều có những điểm nhấn, những suy tư trăn trở riêng, đáng để chúng ta dừng lại và chiêm nghiệm.
Mời quý khán thính giả bấm vào nút PLAY để nghe sách nói Hồi ức về những cô gái điếm buồn của tôi miễn phí!
Hồi ức về những cô gái điếm buồn của tôi
Xem nhiều, nghe nhiều: Nhà văn Nguyễn Nhật Ánh
Danh sach giai tri